Điều này không chỉ bởi vì cô đã được tôi luyện trong kiếm trận mười ngày trời, mà còn một lý do khác nữa. Từ sau trận chiến với Khương trưởng lão, cô được lĩnh hội ý nghĩa sâu xa của tâm điển Ma Ha lần nữa, mặc dù hiện giờ tu vi của cô vẫn như thế, nhưng công pháp và kinh nghiệm thực chiến khác hẳn trước đây.
Cốc Lưu Phong thở phào nhẹ nhõm: "Kể từ hôm nay, nếu không có gì bất ngờ, chắc hẳn là sẽ không có ai có thể uy hiếp được đệ ở đại hội săn bắn rồi."
"Vốn dĩ tại các huynh buồn lo vô cớ thôi." Hột Khê khẽ cười nói tiếp, "Ta đi vào rửa mặt trước đã. Ta định buổi chiều hôm nay sẽ xuất phát lên đường đến núi Đoạn Hồn trước."
Núi Đoạn Hồn, cái tên nói lên ý nghĩa, đây là nơi mà người bình thường có đi mà không có về.
Núi Đoạn Hồn trải dài mấy ngàn ki-lô-mét từ Bắc đến Nam, vắt ngang qua ba nước, là một dãy núi còn bát ngát nghìn trùng hơn cả núi Thương.