Chờ đến khi hắn cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng biệt viện, không dằn được tiếng kêu đầy kinh ngạc, "Hề… Hề Nguyệt? Đệ về rồi à?"
Vừa thốt ra câu này, Cốc Lưu Phong cảm thấy vừa hoài nghi vừa sợ hãi. Bởi vì Hề Nguyệt đã tới tận cổng, vậy mà hắn hoàn toàn không phát hiện ra cô. Hơn nữa lúc hắn đưa mắt nhìn về phía Hề Nguyệt nhếch nhác trước mặt mình, bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm hệt như bị dã thú đang chăm chăm theo dõi.
Đúng vậy, lúc này Hề Nguyệt trước mặt hắn rất chật vật, quần áo toàn thân bám đầy bụi bặm, ngay cả đầu cũng phủ bụi xám trắng, mái tóc vốn bóng mượt như tơ tằm gấm vóc cũng sắp biến thành ổ chim đến nơi. Sắc mặt của cô cực kỳ khó coi, hốc mắt hõm sâu, vẻ mặt mệt mỏi, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt phượng càng sắc bén hơn cả mười ngày trước.