"Nếu như ta chỉ biết cả ngày trốn ở nơi an toàn tĩnh tọa tu luyện, sợ hãi bản thân tùy tiện hành động sẽ làm bay cái mạng nhỏ của chính mình, vậy ta và chim hoàng yến trong lồng kia nào có gì khác nhau đâu? Cuộc sống như vậy là cuộc sống mà Nạp Lan Hột Khê ta muốn sống sao? Tuyệt đối không phải! Huống chi, ta không phải chỉ có một thân một mình, bên cạnh ta có Đản Đản, Tiểu Tử và Long Long. Chúng nó đều có thể giúp đỡ ta."
Hột Khê hít vào một hơi thật sâu, ngữ điệu trở nên dứt khoát quyết đoán: "Vì thế, nếu như đã là bạn bè, đừng tiếp tục ngăn cản ta nữa!"
Vô Tâm và Cốc Lưu Phong đưa mắt nhìn nhau, phút chốc cũng không biết nói gì cho phải.
Vô Tâm muốn đi theo, nhưng vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn. Cốc Lưu Phong cũng muốn bảo vệ, thế nhưng hắn lại không có thư mời, vả lại đại hội săn bắn không phải là nơi mà bất cứ ai cũng có thể tới.
Cả gian phòng nhất thời trở nên im ắng, thật lâu sau cũng không có ai lên tiếng.