Đôi mắt gã chứa đầy sự sợ hãi và khẩn cầu, thế nhưng gã mở miệng một lúc lâu cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mộ Dung Phong nhìn người đàn ông bị còng sắt khóa chặt kia, cười lạnh: "Mộ Dung Lưu Phong, thế nào? Vẫn không chịu khuất phục, vẫn còn muốn nhìn mẹ ngươi tiếp tục chịu đòn à?"
Người đàn ông bị treo trên giá tra tấn mở to miệng, cố gắng phát ra âm thanh, đến mức nước mắt cũng ứa ra. Thế nhưng, dù cho cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, gã vẫn không thể phát ra tiếng nào.
"Ha ha, bỏ đi." Mộ Dung Phong buồn bã nói: "Ta vốn còn muốn hỏi thân phận của tên Hề thần y qua ngươi, nhưng ngươi đã không biết điều như vậy, ta cũng xem như chưa từng có đứa con như ngươi."
Dứt lời, trên mặt ông ta lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, hung ác, tay ông ta giật phắt nửa tấm mặt nạ còn lại trên mặt người đàn ông kia, để lộ khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần, chỉ là trên khuôn mặt ấy lại có một vết sẹo đỏ tươi thật kinh hãi và xấu xí.