Cốc Lưu Phong ngẩn người, nhớ lại xuất thân của Hột Khê, trong mắt hắn như có vầng sáng dao động, sau đó mạnh mẽ gật đầu.
Nếu máu của hắn đã dơ bẩn như vậy, thì hãy để hắn tự tay kết thúc ngọn nguồn của dòng máu dơ bẩn này đi!
Để lại Tử Minh U La xử lý sạch sẽ những kẻ xấu xa còn sống ở trong căn phòng dưới lòng đất này, Hột Khê cùng Cốc Lưu Phong đang định rời đi thì từ phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh trong trẻo của trẻ con: "Đại ca ca, bọn đệ có thể đi theo các huynh không?"
Hột Khê quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé vừa nãy cầm đao chém người đang ngẩng cao cái đầu nhỏ, vẻ mặt kiên cường ngước nhìn bọn họ.
Phía sau lưng cậu bé còn có không ít các bạn nhỏ khác, chẳng qua trên mặt bọn chúng đều là vẻ sợ hãi, đi theo phía sau cậu bé giống như những cái đuôi nhỏ.
Cốc Lưu Phong nhìn Hột Khê, không lên tiếng.
Hôm nay Hột Khê đã là chủ nhân của hắn, đương nhiên những chuyện thế này nên do Hột Khê tự mình quyết định.