Hắn nói rồi liền cầm bình sứ hướng về phía đám đông đang xếp hàng bên ngoài Thánh Đức Đường: "Các ngươi nghe thấy không, nhanh dạy dỗ hai tên nhãi ranh kia cho ta, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn làm theo, đan dược này sẽ không thiếu phần của các ngươi…"
Mộ Dung Thiên Kiếm vẫn chưa nói xong, một bóng kiếm sắc bén xẹt qua, miệng của hắn vẫn còn đang khép mở thì đầu đã bị chém văng ra ngoài.
Trong mắt hắn từ từ lộ ra vẻ khiếp sợ, hai mắt mở lớn nhìn máu từ thân thể không đầu của mình bắn ra khắp nơi. Tiếp sau đó, vĩnh viễn mất đi tri giác.
Cốc Lưu Phong thong thả ung dung thu kiếm lại, mỉm cười: "Còn ai muốn thay công tử nhà chúng ta làm chủ nhân của Thánh Đức Đường nữa hay không?"
Người của các thế gia khác vốn vẫn đang ngo ngoe rục rịch ở phía dưới tức khắc yên lặng như ve sầu trời đông, nửa chữ cũng không dám nói.