Hột Khê thực sự dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn hắn một cái mới nói: "Huynh là một võ giả Kim Đan kỳ đỉnh phong, còn ta chỉ là một võ giả Trúc Cơ kỳ cấp thấp, trên tay ta làm gì có bảo bối gì để huynh coi trọng đâu chứ?"
Cốc Lưu Phong cười nhạt không nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô không hề chớp.
Hột Khê bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, lúc lật tay lên, hai chiếc túi trữ vật liền xuất hiện. Cô quăng túi qua chỗ hắn, tức giận nói: "Đừng nói như ta ngược đãi huynh vậy."
Cốc Lưu Phong nhìn hai cái túi trữ vật kia một lúc, phát hiện bên trong vậy mà lại đều là tinh thạch, hơn nữa ít nhất cũng là tinh thạch nhị phẩm. Hai cái túi trữ vật này cộng lại, ít nhất cũng phải có đến khoảng tám mươi triệu tinh thạch phải không?
Hắn cười nói: "Chủ nhân định lấy tiền đè chết thuộc hạ sao?"