Chereads / Y Phẩm Phong Hoa / Chapter 44 - 044 Tiểu thư Nạp Lan khốn nạn

Chapter 44 - 044 Tiểu thư Nạp Lan khốn nạn

"Thật hay giả?" Người nghe bên cạnh không khỏi ngạc nhiên, "Thầy Nạp Lan là thầy thuốc đứng đầu nước Kim Lăng chúng ta, trước giờ quan hệ với nhà họ Chu xem như là nước sông không phạm nước giếng, tại sao bây giờ cha con nhà họ Chu lại đến tận cửa khiêu khích như thế chứ?"

"He he, nghe nói vào lúc nửa đêm của hai ngày trước, vị thiếu gia họ Chu kia nửa đêm nửa hôm bị người ta lột sạch đồ, trói vào cây cột lớn giữa đại sảnh trong chính phủ của mình. Sáng sớm có một tiểu thương đi ngang qua đẩy cửa một cái, liền nhìn thấy thân thể trắng bóc 'lõa lồ' của Chu thiếu gia, hết hồn hét toáng lên, thu hút bao nhiêu người đến vây xem. Nhà họ Chu coi như mất hết mặt mũi."

Mọi người nghe xong thì ôm bụng cười phá lên, chỉ thử tưởng tượng cái cảnh ấy như thế nào thôi đã không thể nhịn cười được rồi.

Thế nhưng người kia vẫn chưa hiểu, "Nhưng Chu thiếu gia mất mặt thì liên can gì đến phủ Nạp Lan chứ?"

Người loan tin trước đó liền nở nụ cười hết sức thần bí, thấp giọng giải thích rằng: "Chuyện này không thể không nói, cuối cùng thì kẻ nào lại dám đem một Chu thiếu gia ngang tàng khắp chốn thành Yên Kinh này ra dạy cho một bài học nhớ đời như vậy chứ. Ta nói cho mấy người nghe, các ngươi nhất định phải giữ bí mật nghe chưa… Nghe nói, người đó chính là Nhị tiểu thư Nạp Lan Phi Tuyết của phủ Nạp Lan."

"Hả…! Không thể nào?" Mọi người ai cũng nhao nhao, biểu cảm kinh ngạc không tài nào ngờ được, nói không ngừng: "Ngươi có lầm không vậy, bọn ta nghe nói hai vị tiểu thư của phủ Nạp Lan ai cũng xinh đẹp đoan chính, thiên phú hơn người, sao lại… sao lại có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa đầy dung tục như thế được? Hay là có ai đấy làm rồi lại giá họa lên đầu Nhị tiểu thư phủ Nạp Lan?"

Người loan tin hứng chịu làn sóng hoài nghi, nhất thời không vui, hừ một tiếng lại nói: "Giá họa gì mà giá họa, nếu mà người của nhà họ Chu không tìm được chứng cứ xác thực rõ ràng, sao lại có thể gióng trống khua chiêng rầm rầm rộ rộ tìm đến tận cửa được kia chứ? Tưởng rằng danh tiếng của Nạp Lan thần y là vật trang trí thôi à?"

Nói xong, hắn lại đè giọng xuống thật thấp, cười hi hi nói: "Ta nói cho mà nghe, chắc chắn là Chu thiếu gia không bỏ được cái tật háo sắc, nhìn thấy Nhị tiểu thư Nạp Lan liền… ai mà ngờ lại bị Nhị tiểu thư kia hung dữ dạy dỗ ngược một trận."

"Nhưng mà… nhưng mà Nhị tiểu thư Nạp Lan còn là con gái chưa chồng kia mà, cho dù có đanh đá đến mấy thì làm sao lại có thể lột sạch đồ của đàn ông được kia chứ… mấy chuyện khốn nạn như thế mà cũng làm được, chả trách sao người của nhà họ Chu mới sáng sớm đã kéo đến tận cửa."

Tiếng bàn tán thị phi vẫn ồn ào bên tai, Hột Khê dừng vận nội lực để nghe lén, mang tâm trạng vui vẻ bắt đầu nếm thử thức ăn mà tiểu nhị đang lần lượt mang lên.

Những món ăn trước mắt tỏa ra mùi thơm nồng nàn, màu sắc đẹp mắt mê người, Hột Khê cảm thấy bụng đói cồn cào, nhưng thức ăn vừa mới vào miệng, lại không kìm được mà nhíu mày.

Thật ra hương vị của linh thực cũng chẳng gọi là tươi ngon gì cho cam, thậm chí là nhạt thếch vô vị, hơn nữa điều khiến cô thất vọng chính là, vì cách nấu nướng mà linh khí vốn ẩn chứa trong thức ăn đã bị hao hụt hết hơn ba phần. Mỗi món Hột Khê chỉ tùy tiện gắp ăn vài miếng thì đã thất vọng buông đũa.

Ở kiếp truớc cô từng tiếp nhận một nhiệm vụ dài hạn, mục tiêu của nhiệm vụ kia cực kỳ đam mê các món ăn ngon, chỉ vì có thể tiếp cận anh ta để lấy được tin tình báo từ trong tay anh ta, Hột Khê đã phải cực khổ luyện tay nghề bếp núc nhiều năm trời, cuối cùng cũng có thể khiến mục tiêu kia hài lòng.

Sau khi nhiệm vụ ấy kết thúc, Hột Khê chợt phát hiện ra những món mà cô ăn ở những tiệm ăn thông thường đều trở nên vô vị, chỉ vì trình độ nấu ăn của cô đã đến thực thần đỉnh cao rồi. Hay nói cách khác, cô đã ăn quen với những món mình làm luôn rồi.

Còn ở thế giới này, bởi vì phải tuân thủ theo quy luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé, mục đích của mỗi người ở đây chính là tu luyện và trở nên lớn mạnh, ăn linh thực chỉ để bổ sung linh lực chứ hoàn toàn không tồn tại ham thích ăn uống, đến nỗi trình độ nấu ăn của chỗ này còn thua xa thế giới truớc kia của cô. Dù sao thì những người ở đây không chú trọng đến khẩu vị, Hột Khê lại không có ý định muốn sống tạm bợ như vậy. Cô đã quyết định trên đường về sẽ mua vài nguyên liệu thức ăn, sau đó sẽ tự mình xuống bếp nấu nướng, chế biến ra đầy đủ các loại món ăn ngon lành, còn mấy món này đành để lại làm linh thực cho Đản Đản ăn vậy.

Hột Khê khẽ mỉm cười tươi tắn, gói toàn bộ thức ăn còn thừa trên bàn lại rồi đứng dậy rời khỏi Túy Tiên Lâu.