Phần xương quai xanh tinh tế dưới chiếc cổ mảnh khảnh vẽ lên đường cong đẹp đẽ tựa cánh bướm, chầm chậm kéo dài về phía vạt áo hơi hé; cảnh tượng này hoàn hảo mỹ lệ đến nỗi người thợ khéo tay thần kỳ nhất cũng không thể nào điêu khắc ra được.
Cốc Lưu Phong đột nhiên cảm thấy mồm miệng khô ran, gần như không thể hô hấp, lại không kiềm nén được tiếng thở dốc nặng nề của chính mình.
Hột Khê liếc nhìn Cốc Lưu Phong. Trông sắc mặt kỳ lạ của hắn, cô còn tưởng rằng người đến là kẻ thù truyền kiếp của hắn nên hắn mới không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Cô vội vã lấy một viên đan dược từ trong người ra đưa cho hắn: "Đây là đan dược tĩnh tâm, bình ổn hô hấp và dao động linh lực rất tốt. Không được để người khác phát hiện, nếu không bao nhiêu công sức của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển hết."
Cốc Lưu Phong đối diện với ánh mắt trong veo của Hột Khê, đôi mắt kia thanh khiết vô ngần, tràn ngập lo lắng.