Hột Khê hơi cau mày, duỗi tay ra lau mặt xóa lớp ngụy trang, trầm giọng nói: "Chu Ngạn An, ngươi nhìn cho rõ xem ta là ai!"
"Hề… Hề công tử!"
Trường kiếm rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh loảng xoảng, cả người Chu Ngạn An giống như bóng cao su bị xì hơi, hai đầu gối mềm nhũn, uể oải ngã bệt xuống đất.
Đột nhiên giống như hắn nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra vài phần hoảng sợ, liên tục nói: "Hề công tử, không! Hề thần y, cậu… cậu đi mau, đừng đến đây nữa!"
"Trước khi thiếu gia đi đã từng nói, bảo cậu không nên kết giao với thiếu gia nữa, thiếu… thiếu gia không muốn liên lụy đến cậu. Ước định kia liền bỏ đi, Hề công tử cậu mau đi đi!"
Hột Khê không những không đi ngược lại lạnh lùng nói: "Nực cười, chưởng quầy bảo tôi ta đến thì đến? Bảo tôi ta đi thì tôi ta phải đi sao? Từ trước đến nay chuyện mà Hề Nguyệt tôi ta đã đáp ứng rồi, nói được thì làm được, càng khinh thường người thiếu nợ ân tình.