"Hu hu hu, mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi... Mẹ ơi mẹ đừng chết, mẹ đừng dọa Đản Đản mà, hu hu hu…"
Hột Khê ngóc đầu nhìn khắp xung quanh, Đản Đản trong lòng cô đang khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.
Tiểu Kim Long lượn vòng trên không trung cũng mừng rỡ nhìn cô không rời mắt, luôn miệng quở trách Đản Đản: "Đứa nhóc ngốc nghếch kia, lão đại tỉnh rồi, sao mà chết được chứ. Ngươi nặng như vậy mà nhào vào người lão đại, không sợ lão đại bị ngươi đè nội thương luôn à."
Còn Vô Tâm đứng ở bên cạnh cửa cũng nhìn cô, thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiến Hột Khê bất ngờ chính là, còn có một cô bé hệt viên ngọc được đẽo gọt tỉ mỉ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt sưng húp ghé vào cuối giường, ánh mắt chăm chăm nhìn cô, những giọt nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt từ đôi mắt to tròn của cô bé.