Hột Khê chống một tay trên hòn giả sơn, đầu hơi nghiêng, lộ ra gương mặt tuấn tú và chiếc cổ trắng ngần với đường nét xinh đẹp, ung dung nói: "Ta không chán sống, mà là chán nhìn đám cặn bã các ngươi sống. Vì thế ta đành phải tống toàn bộ các ngươi xuống địa ngục, đỡ phải chướng mắt ta!"
"Láo xược!" Gã đàn ông trung niên nghe vậy thì tức đến mức bốc khói, chỉ vào Hột Khê, giận dữ quát: "Ngươi là cái thá gì mà dám đến phủ Khương ta nói năng xằng bậy, còn dám tàn sát hộ vệ của phủ bọn ta, ngươi cho rằng phủ Khương thật chẳng ra gì hay sao? Đến đây, đánh với ta, ta muốn xem thử một tên nhóc Trúc Cơ kỳ ăn phải gan chó ở đâu mà dám đến phủ Khương bọn ta làm càn."
Gã đàn ông trung niên cất lời lẽ ngang ngược là thế nhưng cũng không dám sơ suất khinh địch. Gã nhanh chóng biến ra một thanh trường kiếm màu xanh tỏa ra ánh sáng âm u sắc lạnh.
Linh lực của gã rót vào trường kiếm, trường kiếm phát ra tiếng gầm thét ầm ĩ, nhanh chóng bay về phía Hột Khê trên hòn giả sơn.