Tên hộ vệ hiển nhiên bị dọa giật cả mình, lắp ba lắp bắp đáp: "Thầy… thầy thuốc Tạ, sao… sao ngài lại đến đây vào giờ này? Không phải là ngài đang ở phía trước…"
"Láo xược!" Hột Khê quát lên, đột nhiên cất cao giọng và ngữ điệu giống hệt thầy thuốc Tạ, "Ta muốn ở đâu làm gì cũng chẳng đến lượt ngươi chất vấn! Còn không mau mở cửa ra!"
"Vâng! Vâng!" Tên hộ vệ kia nào dám nấn ná thêm nữa, lập tức ấn vào cơ quan ở bên trong.
Tiếng lạch cạch vang lên, cửa sắt chậm rãi mở ra, song còn chẳng đợi tên hộ vệ kia nhìn rõ dáng vẻ của "thầy thuốc Tạ" thế nào đột nhiên một luồng ánh sáng màu tím đã phóng ra.
Chỉ vụt một cái, tên hộ vệ kia cảm thấy cổ mình đau nhức, chưa kịp kêu lên đã mềm oặt ngã xuống đất, trút hơi thở cuối cùng.
Hột Khê đóng cửa sắt lại, lau đi lớp hóa trang trên mặt, lặng yên không một tiếng động sải bước tiếp tục tiến về phía trước.
Càng đi vào sâu, trong địa lao càng tỏa ra mùi máu tươi và mùi hôi thối gay mũi tởm lợm ghê người.