Sau khi Hột Khê rời Tế Sinh Đường, không hề dừng bước mà chạy thẳng về ngoại ô phía Đông của thành Yên Kinh.
Trong thành Yên Kinh không thể cưỡi kiếm bay, Hột Khê phải vận toàn bộ khinh công đến mức cao nhất, miễn cưỡng mới đến được ngoại ô phía Đông cách phía Bắc khoảng ba dặm vào đúng giờ Tuất.
Nơi này có một ngọn núi nhỏ không quá nổi bật, phía Đông ngọn núi là một con đường, chỉ là đương lúc đêm khuya, lúc này con đường đã sớm vãn bóng người.
Bên phía Tây ngọn núi có một căn viện trông cực kỳ âm u, cũ nát một cách khác thường.
Trong màn đêm, nhìn từ xa chỉ có thể trông thấy trên cái cổng lớn đen như mực có dán một mảnh giấy ố vàng bị gió thổi bay phấp phới.
Cánh cổng không có bất cứ vật trang trí nào, trên xà ngang cũng không có bảng hiệu, thậm chí một góc mái hiên còn đổ sụp xuống, lộ ra một cái lỗ to bằng nắm tay.
Cả căn viện như hòa vào màn đêm xung quanh, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy u ám, rét lạnh.