Hột Khê khẽ nhếch khóe môi: "Không biết ư?"
Giọng điệu của cô vô cùng từ tốn, nhưng vừa dứt lời, một sợi dây tử đằng đột nhiên xuất hiện, lao vun vút găm một bàn tay của Tần chưởng quầy dính chặt vào tường.
"A a a a…" Tần chưởng quầy gào thét như heo bị chọc tiết, thứ ô uế hôi hám chảy ròng ròng không ngừng từ đũng quần của gã, phát ra những tiếng "tí tách".
Hột Khê vuốt nhẹ nhàng những phiến lá của Tử Minh U La đang quấn trên tay cô, cất giọng âm u: "Một cơ hội cuối cùng, ngươi mà không nói thì ta sẽ cho ngươi một viên đan dược, ta tin chắc là người đã nhìn thấy tường tận dáng vẻ khi chết của đám thuộc hạ kia rồi chứ. Ngươi có muốn thử cảm giác tự mổ bụng rồi lôi ruột của chính mình ra hay không?"
"Ta nói! Ta nói! Cầu xin cậu đừng cho ta uống thuốc, cầu xin cậu, hu hu hu…"