Cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt trên người và trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực mình, ý thức được bản thân vẫn còn sống, rất nhiều người không thể ngăn nổi dòng nước mắt.
Hề Giáp nhìn Hột Khê với vẻ mặt áy náy. Một người đàn ông như hắn lại khóc đến hai mắt đỏ hoe, "Xin lỗi tiểu thư, là do thuộc hạ vô dụng, không thể bảo vệ Trần ma ma và Tiểu Li."
Nghĩ đến Trần ma ma đã tuyệt mệnh, ánh mắt Hột Khê thoáng ánh lên vẻ bi thương ảm đạm khôn nguôi. Dường như bên tai cô vẫn văng vẳng những lời căn dặn và hỏi han của Trần ma ma, thế nhưng giờ đây cô đã vĩnh viễn mất đi hết thảy ấm áp đó rồi.
Hột Khê hít sâu một hơi, cô giấu đi nét mặt bi thương, ôn hòa nói: "Các ngươi đã làm rất tốt. Đối với ta, chỉ cần các ngươi còn sống là đã tốt lắm rồi."
Hột Khê vừa dứt lời, bọn Hề Giáp vốn đang gắng cầm nước mắt, cuối cùng không kìm được ôm mặt òa khóc nức nở.