Hột Khê nhận lấy thẻ gỗ, xem xét mặt trước mặt sau, đây quả nhiên là lệnh bài thông hành của nhà họ Phụng, không những vậy, cấp bậc còn rất cao, không phải là đệ tử nòng cốt nội môn thì không thể ngăn cản.
Được đấy nhỉ! Đây đúng là một thứ đồ tốt không thể thiếu khi đến nhà họ Phụng giết người cướp của, chẳng thiếu trò hay để làm.
Hột Khê cười tủm tỉm bỏ lệnh bài vào không gian, Nam Cung Dục ngăn cản không kịp, tức khắc sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn ôm lấy cô vào lòng, âm trầm nói: "Khê Nhi, nếu như nàng dám rời khỏi ta mà sà vào lòng người đàn ông khác, ta sẽ… ta sẽ…"
"Ngươi sẽ thế nào?" Hột Khê nhướng mày, nhìn hắn cười cười: "Giết ta sao?"
Nam Cung Dục như lập tức nín thở, đôi mắt phượng vừa đẹp vừa lém lỉnh kia làm hắn vừa yêu vừa hận, hận không thể lập tức rước người con gái kia về nhà, nhốt cô lại một chỗ, không để người khác mơ tưởng tới.