Vốn mọi người đều vây xung quanh Hột Khê, song tiếng gào thét của Mộ Dung Trường Phong đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ngay cả Hột Khê cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Cốc Lưu Phong, liếc nhìn Mộ Dung Trường Phong, rồi hạ giọng hỏi một cách cứng nhắc: "Sao thế?"
Hột Khê vừa hỏi xong thì phát hiện cơ thể Cốc Lưu Phong hơi run rẩy, cánh tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, chắc chắn đã nổi cơn thịnh nộ.
Mộ Dung Trường Phong trông thấy Hột Khê, vẻ mặt tràn ngập vui mừng, lớn giọng nói: "Hề thần y, tôi là Mộ Dung Trường Phong, tộc trưởng của nhà họ Mộ Dung, cậu hãy mau đưa thuốc giải cho tôi, chỉ cần cậu cứu tôi và cha tôi, nhà họ Mộ Dung chắc chắn sẽ hậu tạ. Cậu sống trong thành Yên Kinh, vậy chắc hẳn từng nghe tới tiếng tăm nhà họ Mộ Dung của tôi rồi phải không?"
Hột Khê cười lạnh, nhìn ông ta bằng nửa con mắt, ánh mắt ngập tràn sự khinh miệt, "Ông là ai cơ?"