"Lưu… Lưu Phong! Cháu không sao chứ?" Giọng nói của Cốc Nhất Đao nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn, "May mà, may mà cháu không sao… Như vậy ít nhất vẫn có người chăm sóc U Lan."
Cốc Lưu Phong nhìn người đàn ông trước mắt không phân biệt nổi mặt mũi, đứng ngây dại một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Ông… ông là bác tôi đó sao? Bác vẫn chưa chết ư?"
Dứt lời, Cốc Lưu Phong muốn xông lên phía trước, lại bị Hột Khê giữ lại, "Đừng chạm vào ông ấy, cẩn thận bị lây bệnh."
Nghe được bệnh của mình sẽ lây sang cho Cốc Lưu Phong, Cốc Nhất Đao chống tay xuống đất lùi về sau vài bước, mặt đầy đau đớn khóc thút thít nói: "Lưu Phong, bác… bác không cứu được nữa rồi, cháu đừng qua đây… Sau này, cháu phải chăm sóc tốt cho mẹ mình, sống cho thật tốt…"