Vô Dục bị đám người này buông lời châm chọc, không những không bực bội chút nào, mà còn ha hả cười lớn: "Quả nhiên có tấm lòng tốt mà lại không được đền đáp xứng đáng. Lẽ nào mọi người không phát hiện ra rằng chỉ có các ngươi va chạm, tiếp xúc với những người bị thương thôi sao? Nếu như đúng là không màng tính mạng để cứu giúp thì tại sao không một người nào của phái Lưu Ly hành động? Hy vọng một lát nữa các ngươi sẽ không phải hối hận!"
Phụng Liên Ảnh nghe thấy vậy thì vô cùng căm phẫn, nhưng ánh mắt của ả không nhìn Vô Dục, mà lại dừng trên người Hột Khê đứng bên cạnh.
"Hề công tử, rốt cuộc cậu âm thầm chia rẽ mối quan hệ giữa mọi người phái Lưu Ly là muốn rắp tâm làm gì? Lẽ nào cậu không muốn mọi người được cứu sống ư? Hay là cậu đợi mọi người chết cả rồi, cậu sẽ làm ngư ông đắc lợi?"
"Tuy ta đã biết cậu ác độc là thế, nhưng cũng không ngờ cậu ác độc đến mức độ này!"