Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt của những người quỳ rạp trên đất cầu xin Phụng Liên Ảnh không khỏi lộ ra tia hy vọng khẩn cầu.
Sắc mặt Phụng Liên Ảnh vẫn trắng bệch như cũ, nhìn đám người nọ mà trong lòng vẫn cảm thấy thật chán ghét lẫn buồn nôn, nhưng mà lời của Vô Dục, lại khiến cho lòng hư vinh trong người ả bị kích thích trỗi dậy vô cùng mãnh liệt.
Ả thầm nghĩ: Không sai chút nào, mình chính là thiên tài y thuật trăm năm có một của đại lục Mịch La này, bất kể là về phương diện luyện đan hay chữa bệnh, mình đều vượt trội và xuất sắc hơn lũ rác rưởi chỉ chiến thắng một cách ăn may được một hai lần.