"Đại ca…!" Lúc này Phụng Liên Ảnh mới lấy lại tinh thần, chạy thật nhanh đến rồi dìu Phụng Vân Cảnh lên, ánh mắt căm phẫn không cam tâm nhìn chằm chằm vào Nam Cung Dục, "Dục ca ca, sao huynh lại có thể độc ác đến nhường này! Chỉ vì một tên khốn thấp hèn, huynh lại quên mất cả ân tình của nhà họ Phụng hay sao?"
"Soạt…!" Trường kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, chĩa thẳng về phía Phụng Liên Ảnh.
Mũi kiếm lạnh lẽo chỉ cách cổ họng ả ta chưa đầy một phân, thậm chí mũi kiếm đã cứa rách cả làn da non mềm của ả, cơn đau rát lập tức ập đến.
Nam Cung Dục khẽ cong khóe miệng, hắn chậm rãi nói, "Nếu không phải nhà họ Phụng các ngươi có ơn với ta, thì hẳn là đã sớm bỏ mạng giữa chốn sương trắng này rồi!"