"Nam Cung Dục, ta không sao, chỉ bị mất nhiều sức lực quá độ mà thôi." Hột Khê nhất thời dở khóc dở cười.
Rốt cuộc tên ngốc này định sờ soạng cô trước mặt nhiều người thế này đến bao giờ chứ.
Đáp lại cô là hành động kéo cô vào lòng, ôm cô chặt cứng như nêm của Nam Cung Dục: "Khê Nhi, Khê Nhi! May mà nàng không sao, may mà ta đã tìm ra nàng!"
Hột Khê chỉ cảm thấy cơ thể mình bị ghì chặt đến nỗi khớp xương đau đớn, người đàn ông này như thể định khảm cả cơ thể cô vào người hắn, khiến cô chẳng thể thở nổi.
Thế nhưng sâu tận đáy lòng mình, chẳng rõ vì sao cô lại có một cảm giác ấm áp dâng tràn, khiến tất cả những cảm xúc nôn nóng, phẫn nộ và cô độc vừa nãy của cô đều biến thành sự bình yên.
Qua một lúc lâu, Nam Cung Dục mới thôi không siết chặt Hột Khê như gông cùm, mà xoay người nhìn về phía Phụng Vân Cảnh.
Con ngươi Phụng Vân Cảnh hơi nheo lại, ánh mắt vừa lạnh lẽo mà lại nguy hiểm.