Thế nhưng Phụng Vân Cảnh căn bản chẳng thèm để ý đến ả, trái lại nhìn về phía Hột Khê, lạnh lùng nói: "Ngươi không được phép chọn con đường khác, hoặc là vĩnh viễn không gặp lại Nam Cung Dục, giúp ta phá trận, hoặc là…"
"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Sắc mặt Phụng Vân Cảnh sa sầm, đột ngột vươn tay bóp cằm Hột Khê, ép cô ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khinh khi: "Ngươi dùng gương mặt này để mê hoặc Nam Cung Dục sao? Quả thật trông rất thanh tú xinh đẹp, song nếu Nam Cung Dục biết được ngươi đã thành người của ta, không biết hắn còn cần ngươi nữa hay không… á…!"
Phụng Vân Cảnh bất chợt buông tay, mặt mày tái xanh lui xuống một bước, chầm chậm vươn tay sờ lên gờ bình nhĩ*.
*Gờ bình nhĩ hay bình tai là một gờ nhỏ chắn phía trước xoăn tai.
Cảm nhận được cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, ấy thế mà đó lại là máu tươi.