Không phải cô phẫn nộ với sự khốn nạn của Phụng Liên Ảnh, cũng chẳng phải phẫn nộ với sự vô tình của Nam Cung Dục, mà là phẫn nộ với chính mình. Vậy mà cô lại vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Biết rõ tình yêu và hứa hẹn là những thứ không thể tin tưởng, vì sao cô còn ngốc nghếch mà bận lòng?
Biết rõ không thể rung động, không thể tin tưởng, vì sao vẫn muốn để trái tim mình bị người khác chiếm giữ từng chút một?
Hột Khê ơi là Hột Khê, rốt cuộc mày đang chờ đợi điều gì? Chờ Nam Cung Dục bỏ lại thanh mai trúc mã để đến cạnh mày sao? Hay là mày muốn hắn vì mày mà đối địch với thanh mai trúc mã của hắn?
Ha ha, đừng nằm mơ nữa!
Có điều bây giờ tỉnh ngộ, bây giờ dứt ra, vẫn chưa muộn không phải sao?
Bàn tay Hột Khê nắm chặt thành nắm đấm, ngay cả khi móng tay cắm vào da thịt cũng không phát hiện ra.