Chu Ngạn An thấy cô đứng bất động, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột: "Hề công tử, tôi… linh lực trong cơ thể tôi đã cạn kiệt, kinh mạch cũng bị tổn thương, nhất định trốn không thoát, cậu mau đi đi… nếu không sẽ không kịp mất…"
Tuy nhiên Hột Khê căn bản không quan tâm tới lời nói của hắn, mà nhanh chóng lấy kim châm trong người ra, phong bế một số huyệt đạo trên người hắn trong nháy mắt.
Nhờ phong ấn huyệt vị, mà đã cầm chân được nguyên khí và linh khí trong người Chu Ngạn An vốn đang bị rò rỉ ra ngoài do kinh mạch tổn thương, sắc mặt xám ngoét của hắn cũng bắt đầu khôi phục vẻ bình thường.
Không đợi Chu Ngạn An nói gì, Hột Khê đã nhanh chóng lấy ra mấy viên Bổ Linh đan nhét vào miệng hắn, lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ là vết thương nho nhỏ, hà tất phải làm ra vẻ như thể sống dở chết dở, sinh ly tử biệt? Yên tâm đi, chúng ta đều không chết được!"