"Liên Ảnh muội muội là người có tấm lòng thiện lương." Người đàn ông áo tím đứng cạnh cô gái áo trắng cười nói, "Theo như ta thấy, đám kiến hôi này không biết rõ thân phận của mình, chết cũng xứng đáng. Đại lục Mịch La vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu căn bản không có giá trị tồn tại. Không những yếu đuối mà còn vọng tưởng đến những đồ vật không thuộc về mình thì đó càng là không biết tự lượng sức mình."
Phụng Liên Ảnh khẽ mỉm cười nhưng không đáp lời người đàn ông áo tím, ngược lại nhìn về phía người thanh niên tuấn tú cạnh mình, "Dục ca ca, huynh nói xem sao bí cảnh lại mở ra trước vậy?"
Nam Cung Dục lắc đầu, ngẩng đầu nhìn cánh cổng Vô Không sáng chói, ánh mắt bỗng lấp lánh.
Người đàn ông áo tím cười nói: "Mặc kệ vì sao nó mở trước, dù sao đồ vật bên trong chúng ta cũng giành được là cái chắc. Liên Ảnh, đợi đến khi tìm được bảo bối rồi, đồ vật bên trong đều cho muội chọn trước."