"Phung phí của trời, phung phí của trời mà!" Lão ăn mày nhìn cái đùi thỏ biến mất, đau lòng vuốt râu, "Con nhóc này, sao lại so đo như thế chứ, dù gì ta cũng là sư phụ của ngươi, ngươi đem đồ ngon đến hiếu kính ta cũng là lẽ hiển nhiên thôi mà?"
Hột Khê khẽ cười: "Tôi đồng ý bái ông làm sư phụ khi nào? Ông bớt ăn nói lung tung đi!"
"Ơ kìa, bái ta làm sư phụ, ngươi cũng có mất miếng thịt nào đâu! Sao ngươi thà rằng đưa món ngon cho tên nhóc này chứ không cho ta, quả là ngỗ ngược bất hiếu mà!"
Lão ăn mày nói rồi đột nhiên trở tay, Đản Đản đang xoa bụng tức khắc xuất hiện trên bàn tay của lão, bị lão xách cổ nhấc lên giữa không trung.
Hột Khê tức khắc hoảng hốt, nhoáng lách thân mình, định nhào qua cướp Đản Đản về.
Thế nhưng, cho dù động tác của Hột Khê nhanh đến nhường nào, ngay cả gấu áo của lão già cô cũng chẳng thể chạm đến.