Đản Đản chợt nhớ lại những bộ xương trắng hếu mà mình vừa trông thấy, nó bỗng sà vào lòng Hột Khê, khiếp đảm nói: "Mẹ ơi, có ma, có ma quỷ thật đó, Đản Đản sợ…"
Lúc trước khi Đản Đản ở trong không gian, đồng hành cùng những người sở hữu của không gian theo thời gian, nó cũng đã có không ít tri thức, kinh nghiệm của nhân gian, câu chuyện về ma quỷ chính là một trong những tri thức đó. Hơn nữa Đản Đản là một nguyên linh vô cùng mạnh mẽ nhưng mà nó… lại cực kỳ sợ ma.
Mặc dù Hột Khê không cảm thấy sợ, nhưng chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này vẫn khiến khuôn mặt cô đanh lại, đầu óc gióng lên sự cảnh giác cao độ.
Cô không tin vào quỷ thần như Đản Đản, đặc biệt là khi cô đang ở trong thế giới tu chân như thế này, cho nên quỷ thần chẳng qua cũng chỉ là nguyên linh võ giả mà thôi. Ấy thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô hãi hùng, rốt cuộc là thứ gì mà lại tác oai tác quái ngay trước mắt cô, làm cô không mảy may phát hiện ra chút manh mối nào.