"Nghĩa là thế nào?" Sắc mặt Giang Thanh Nhã càng khó coi, lạnh lùng nói, "Lẽ nào ngươi từng có tư tình với ả ta à?" Lúc nói chuyện, sát khí trên người cô ta đột nhiên phóng ra.
"Cung chủ!" Lục Húc Dương sợ hãi lập tức lăn xuống đất, sắc mặt khó coi, nằm rạp xuống đất, cất giọng run run, "Tấm lòng của thuộc hạ đối với cung chủ có trời đất chứng giám, ngoài cung chủ ra thì bất cứ người phụ nữ nào khác chỉ là cái xác khô trong mắt thuộc hạ thôi. Xin cung chủ đừng nghi ngờ tình nghĩa của thuộc hạ."
Không có người phụ nữ nào lại không thích nghe lời nịnh nọt cả, nhất là những lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai thế này. Sắc mặt của Giang Thanh Nhã lập tức tốt hơn, làn da còn hơi ửng hồng, chỉ là nhan sắc của cô ta bình thường, cười như vậy không hề e thẹn, xinh đẹp mà khóe mắt lại xuất hiện vài nếp nhăn.