Vân Thiệu Tuấn ngơ ngác hồi lâu mới nhìn xung quanh, lúc này cậu bé mới nhìn thấy dì út An Lăng Nghiên thân nhất từ trước tới nay, cậu An Lăng Nghiêu thích đưa mình đi chơi, còn cả ông ngoại An Lăng Dương tóc đã bạc hơn trước nhiều, cuối cùng tâm trí cũng tỉnh táo lại.
"Ông ngoại..." Giọng nói nghẹn ngào phát ra từ cổ họng của Vân Thiệu Tuấn, "Ông ngoại, cha mẹ cháu đâu? Họ... họ chết rồi, đúng không?"
An Lăng Dương ngồi xuống bên giường, ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào nói: "Tuấn Tuấn, là ông ngoại vô dụng, không cứu được cha mẹ cháu. Là ông ngoại vô dụng!"
"Cha! Mẹ! Hu hu!" Dù sao Vân Thiệu Tuấn cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi, lúc này xác nhận tin cha mẹ đã chết thì không kìm được mà khóc lóc.
Vợ của An Lăng Viễn luôn thích hai đứa nhỏ này nhất, lúc này cũng không kìm được, mắt đỏ hoe: "Chỉ cần cháu và An An còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi! Sau này Tuấn Tuấn và An An sẽ đi theo chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc hai đứa như con ruột được không?"