Tần Lôi dứt khoát quỳ thụp xuống đất dập đầu lia lịa với thanh niên áo trắng: "Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, quấy rầy đến tiên sinh, xin tiên sinh đừng chấp đám kiến hôi như tiểu nhân!"
Thanh niên áo trắng chẳng nói chẳng rằng, tiểu đồng bên cạnh hắn đã cười khanh khách nói: "Ôi dào, chưa gì mà thân phận của thiếu gia đã bị y nhận ra rồi, thật chẳng vui gì cả. Chẳng phải khi nãy còn huênh hoang nói muốn cho chúng ta đẹp mặt à?"
Thiếu nữ cạnh đó trừng mắt với tiểu đồng, lạnh lùng nói, "A Thanh, không được làm càn."
Thanh niên áo trắng không nhìn Tần Lôi lấy một cái, thờ ơ nói: "Đá bọn chúng ra ngoài, ồn."
A Thanh nghe vậy càng cười tươi như hoa, nhe răng nói: "Dạ!"
Một lát sau, tiếng nói vẫn còn chưa dứt, cậu nhóc khoát tay, hàng nghìn hàng vạn tia sét dày dặc đột ngột giáng từ trên trời xuống đám người Tần Lôi.