Suy cho cùng Chưa Biết cũng là ân nhân cứu mạng của cô, hơn nữa bây giờ lại đang mất trí nhớ, không còn bất kỳ ai để dựa dẫm trên đời này. Nếu như cô vứt bỏ cậu, dù cho tu vi của cậu có cao thâm không phải chịu khổ chịu sở, nhưng ngày dài tháng rộng chắc sẽ phải cô độc một mình không biết xoay xở làm sao, đúng không?
Hề Nguyệt khẽ thở dài, động tác rút tay về cũng không dứt khoát nữa.
Hề Chưa Biết nhanh như tia chớp vươn ngón tay điểm vào Trần Bảo Châu và Kỳ Xà, hai người bọn họ nhắm mắt, thanh thản lên đường xuống suối vàng. So với sống không bằng chết, bọn họ cảm thấy chết đi là một kết thúc tốt nhất.
Hề Chưa Biết nhẹ nhàng lay lay cánh tay của Hề Nguyệt, lần đầu tiên cậu thiếu niên lạnh lùng thường ngày có hành động giống như đang làm nũng, "Sau này ta sẽ không làm như vậy nữa, ta sẽ giải quyết bọn chúng gọn gàng sạch sẽ."