Hề Chưa Biết vẫn thản nhiên ngồi yên ở đó, khoé miệng khẽ nhếch lên, thậm chí còn trông hơi biếng nhác quyến rũ. Nếu như dáng vẻ này kết hợp với khuôn mặt ẩn bên dưới lớp mặt nạ, e rằng sẽ khiến con gái trên khắp thiên hạ phải cuồng si. Tuy nhiên, đáy mắt của Hề Chưa Biết lại đen thăm thẳm như đầm nước sâu, không thể nhận biết được bất kỳ tâm tư nào của cậu, mà chỉ phản chiếu bóng hình của Hề Nguyệt.
Thiếu niên nhẹ nhàng mở lời: "Hề Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng thấy ta đáng sợ rồi phải không?"
Hề Nguyệt mỉm cười mỉa mai, ánh mắt không chút e dè, "Rốt cuộc là ta cảm thấy ngươi đáng sợ, hay là ngươi muốn làm cho người khác sợ ngươi?"
Cô quay lại chỉ tay vào hai kẻ bị thịt, người không ra người ma không ra ma, cười khẩy: "Vậy mà ngươi cũng tạo ra một kiệt tác như vậy! Nếu như ngươi muốn thu hút sự chú ý của người khác, làm người khác cảm thấy ngươi đáng sợ, vậy thì ta chỉ muốn nói rằng, Hề Chưa Biết, ngươi quá ấu trĩ."