Nói rồi bà ta bước lên cầm tay An Lăng Nghiên, nở nụ cười vui vẻ: "Nghiên Nhi càng lớn trông càng xinh đẹp đáng yêu, cô cô vừa nhìn đã thấy yêu rồi. Hay là tối nay Nghiên Nhi đến ngủ ở phòng cô cô đi."
An Lăng Nghiêu sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng lên, người phụ nữ thâm độc vô liêm sỉ này đột nhiên gọi "Nghiên Nhi" thân mật như thế, không biết là bà ta đang có âm mưu quỷ kế gì đây?
Đúng lúc hắn chuẩn bị xông lên ngăn cản thì đột nhiên có một bóng người bước lên phía trước, thanh kiếm nhỏ dài trong tay chầm chậm gí vào Trần Bảo Châu đang chuẩn bị tóm lấy tay An Lăng Nghiên. Người đó cất giọng hờ hững: "Ta mệt rồi, đưa ta đến chỗ nghỉ ngơi đi."
Trần Bảo Châu bị người khác mạo phạm như thế thì nổi giận đùng đùng: "Ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói với ta như thế? Ngươi có biết ta là…"