Vân Minh Côn ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm người phụ nữ mình yêu mấy chục năm, đột nhiên ông gào thét lên như một kẻ điên. Có lẽ là do nỗi căm hận và đau khổ quá lớn nên lần này ông đã phá bỏ được phong ấn, phát ra tiếng gào thét khản đặc: "Sương Nhi! Sương Nhi! Không được đưa Sương Nhi của ta đi, trả nàng lại cho ta!"
Hắc Cẩu cười sảng khoái, gã nhìn dáng vẻ vừa phẫn uất vừa tuyệt vọng của Vân Minh Côn thì càng tỏ ra vui vẻ hơn: "Vậy nên mới nói ngươi là một tên vô dụng, trừ việc gào thét ra thì ngươi còn làm được điều gì nữa hả? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, ngươi còn xứng đáng làm đàn ông hay không?