Trong mắt An Lăng Nghiêu hiện ra vẻ thắc mắc, hắn còn đang định hỏi thêm vài câu thì đã thấy Hề Nguyệt móc từ đâu ra một loạt châm bạc khá dài được cài trong túi vải. Vào khoảnh khắc nhìn thấy những chiếc ngân châm ấy, ánh mắt An Lăng Nghiêu lập tức đờ cả ra. Thậm chí, hắn còn đưa tay lên dụi dụi mắt mình, nghi ngờ bản thân có phải đã hoa mắt rồi hay không.
Hề Nguyệt nhanh nhẹn vươn tay ấn lên trên da của An Lăng Hoành, tìm huyệt vị chính xác, sau đó từ từ đâm châm bạc xuống.
Hề Chưa Biết ở bên cạnh lặng lẽ quan sát tất cả, trong mắt cậu bỗng dâng lên một sắc đỏ kỳ dị. Ánh mắt cậu dừng trên tay Hề Nguyệt, đôi bàn tay ấy trắng muốt, tinh xảo như ngọc, đặt trên tấm lưng màu đồng đen đúa và thô kệch của An Lăng Hoành.