Nạp Lan Ngữ Dung đau đến mức kêu thành tiếng, vội vội vàng vàng dùng linh lực trị thương, nhưng không ngờ rằng tuy dùng linh lực có thể cầm được máu nhưng không có cách nào làm liền miệng vết thương lại được.
Giờ bộ dạng ả kinh khủng thế này làm sao đi gặp người cha điển trai oai phong của mình được đây?
Nạp Lan Ngữ Dung ngước nhìn Mão Thố và Hợi Trư, muốn nhờ bọn họ chữa trị giúp.
Nhưng ả vừa quay đầu đã bắt gặp Hợi Trư đang cười ngặt nghẽo, hắn chỉ vào vết thương trên mặt ả, nói một cách châm biếm, "Ôi trời, nhìn cái bộ dạng này làm ta nhớ tới lúc ngươi mới được Mão Thố nhặt về, bị người ta bắt quả tang tại trận, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, buồn cười quá đi mất, ha ha ha…"
Mão Thố cũng không kìm được mà nở một nụ cười đáng yêu.
Nạp Lan Ngữ Dung nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy mặt, òa khóc nức nở rồi bỏ chạy mất.
Ả thề, khi nào ả đạt được quyền lực, ả nhất định sẽ khiến tất cả bọn nô tài này phải nếm mùi sống không bằng chết!