"Lửa Luyện Ngục, tên… tên này điên rồi sao? Ông ta chỉ là Nguyên Anh kỳ, sử dụng Lửa Luyện Ngục đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết đó!"
Tề Nguyên Chí cười khẩy, trong ánh mắt gã hiện lên sát ý. Cho dù là Lửa Luyện Ngục đi chăng nữa, gã đường đường là Phân Thần kỳ, sao có thể sợ chút công kích này chứ.
Thế nhưng vẻ mặt An Lăng Nghiên lại tràn đầy tuyệt vọng, cô lập tức ngã ngồi trên nền đất. Bởi vì, cô nhìn thấy đan điền của An bá đang bùng cháy điên cuồng, cho dù Lửa Luyện Ngục có thể gây sát thương cho Tề Nguyên Chí hay không thì An bá chắc chắn sẽ chết.
An bá là người thân quan trọng nhất đối với cô, người thân cùng cô khôn lớn, cuối cùng vẫn phải bỏ mạng vì cô.
Vào ngay lúc An Lăng Nghiên đang tuyệt vọng cùng cực, bất thình lình một hình bóng màu tím giáng xuống từ trên trời, quất lên trên người An bá đang điên cuồng xông lên.