Trông thấy thư sinh trẻ tuổi cùng đám thuộc hạ bay tới, ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên sự quyết đoán đau thương, ông cắn răng nói: "Tiểu thư mau chạy đi. Lão nô có chết cũng sẽ giữ chân đám súc sinh này!"
"An bá, không được đâu!" Cô gái nhìn người đàn ông trung niên, không kìm được cất tiếng khóc. Cô biết An bá sẽ tự nổ Nguyên Anh để giúp mình kéo dài thời gian. Nhưng hiện giờ bên cạnh cô chỉ còn lại một mình An bá là người thân duy nhất thôi, sao cô có thể giương mắt nhìn An bá đi vào chỗ chết đây?
Gã thư sinh trẻ tuổi xòe chiếc quạt nan thép, chậm rãi cười nói: "Nghiên Nhi, chuyện đến nước này rồi, nàng cho rằng hai chủ tớ nhà nàng còn có thể chạy thoát sao?"
Cô gái được gọi là An Lăng Nghiên kia vừa buồn bã, vừa phẫn nộ, trừng mắt về phía gã thư sinh, sau đó tuyệt vọng gào lên: "Tần Nguyên Chí, ngươi đừng có ép người quá đáng, dù có chết ta cũng không theo ngươi về đâu!"