Chưa Biết lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng. Nhưng Hề Nguyệt cũng nhanh chóng bác bỏ phỏng đoán kia của mình, chuyển đề tài: "Chưa Biết, vết thương trên mặt ngươi khôi phục thế nào vậy? Ngươi đã nhớ ra được mình là ai chưa?"
Hề Chưa Biết lắc đầu, vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt cứ như người mất trí nhớ, bị phá hủy khuôn mặt rồi lại khôi phục không phải là mình.
Hề Nguyệt không nhịn được lắc đầu cười khổ: "Vậy tiếp theo ngươi có dự định đi đâu về đâu chưa?"
Hề Chưa Biết nhìn về hướng Đông, đáy mắt thoáng qua tia sáng màu đỏ nhàn nhạt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Cậu nhìn Hề Nguyệt, nói như chém đinh chặt sắt: "Ngươi đi đâu, ta theo đó."