Hề Nguyệt ngơ ngác mất một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó lại nghi ngờ nheo mắt.
Tạm bỏ qua vẻ đẹp xuất sắc kia, cô cứ cảm thấy bóng dáng cậu thiếu niên ấy và trang phục kia hơi quen. Còn cả đôi mắt đen láy, sâu hun hút, khi nhìn lâu như kéo người ta chìm xuống vực sâu không đáy kia nữa.
Hề Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc cất tiếng: "Chưa Biết?"
Chàng thiếu niên áo đỏ chậm rãi đi tới cạnh Hề Nguyệt, giơ tay kéo cô lên, bình thản đáp lại: "Ta đây."
Lúc này sức lực của Hề Nguyệt vẫn chưa khôi phục được một nửa, đành phải để Hề Chưa Biết đỡ dậy.
Cô nhìn sang con ma thú cấp mười kia, lại nhìn Hề Chưa Biết với vẻ mặt phức tạp: "Đó là ma thú cấp mười phải không?"
Hề Chưa Biết gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, chính xác là cấp mười đỉnh phong."
Nỗi khiếp sợ trong mắt Hề Nguyệt càng đậm hơn: "Ngươi giết nó à?"