Thế nhưng, lúc nhìn thấy Hề Nguyệt chịu đau đớn giày vò, thấy cô sắp tẩu hỏa nhập ma, Cơ Minh Dục gần như không kịp suy nghĩ đã làm vậy.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận lau khô mồ hôi trên trán cô rồi ôm cô vào lòng chặt hơn.
Hề Nguyệt vẫn đang trong quá trình thăng cấp và trui rèn cơ thể, nhưng quá trình này sẽ không gây nguy hiểm gì cho cô nữa.
Cơ thể nhỏ nhắn tinh tế của cô gái bị hắn ôm trọn trong lòng, cô ngoan ngoãn không hề phản kháng. Thậm chí, lúc chạm vào người hắn, cô còn cọ cọ vào lòng hắn như thể lưu luyến không muốn rời xa, vẻ mặt cô lúc ấy vô cùng bình thản yên tâm.
Trái tim Cơ Minh Dục lập tức trở nên mềm mại như đám mây, thậm chí hắn còn có suy nghĩ muốn ôm cô gái này cả đời, không bao giờ buông tay.
"Nói cho ta biết tên nàng đi." Giọng nam trầm thấp khẽ vang lên bên tai Hề Nguyệt đang nửa mơ nửa tỉnh, vừa như dò hỏi, vừa như mệnh lệnh không cho phép từ chối.