Còn một lý do khác mà ngay cả Hề Nguyệt cũng không muốn thừa nhận. Đó là dáng người và giọng nói của Cơ Minh Dục thực sự quá giống Nam Cung Dục. Cô không thể nào chịu đựng được nỗi đau đớn khi cảm thấy người mình yêu thương như thể đang ở ngay bên cạnh, nhưng trong chớp mắt lại mất đi.
Thấy thái độ kiên quyết của Hề Nguyệt, Tiểu Hồng Điểu thở dài, trên người bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Giữa trời đêm đen kịt nhanh chóng xuất hiện vầng sáng đỏ rực bao phủ lên những ký hiệu màu vàng nhàn nhạt. Vầng sáng màu đỏ càng lúc càng thu nhỏ, ký hiệu màu vàng cũng càng lúc càng tan đi, như thể bị vầng sáng kia nuốt chửng một cách lặng lẽ.
Hề Nguyệt hít sâu một hơi, vươn tay thăm dò vầng sáng đỏ kia. Cơn đau đớn như thể muốn nghiền nát xương tay cô lập tức dội lên, làm sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Nhưng cô không hề do dự, nhấc chân định bước vào trong vầng sáng đó.