Lúc này, sự lạnh lẽo bao trùm khắp người Cơ Minh Dục mới giảm đi. Thoắt một cái, hắn đã ngồi xuống bên cạnh Hề Nguyệt.
Trong chốc lát, Hề Nguyệt vẫn ngơ ra, tay cô vẫn cầm xiên thịt vừa cắn được một miếng, không hiểu tên khốn này đột nhiên xuất hiện để làm gì.
Cơ Minh Dục quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô và cả xiên thịt trên tay cô. Hề Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc. Mãi một lúc sau, Cơ Minh Dục mới mất kiên nhẫn gằn ba chữ: "Đút cho ta!"
Khóe miệng Hề Nguyệt giần giật, cô nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không có tay à? Tự ăn đi!"
Cơ Minh Dục nhíu mày, gương mặt hắn lộ rõ vẻ khó chịu. Thế nhưng hắn vẫn giơ tay giật lấy xiên thịt đang ăn dở trong tay Hề Nguyệt.
"Chờ đã, đó là xiên ta ăn…" Tiếng kêu sợ hãi của Hề Nguyệt còn chưa nói xong, Cơ Minh Dục đã ăn sạch sẽ xiên thịt trong tay. Ánh mắt trước nay vốn tĩnh mịch, chẳng bao giờ dao động của hắn lại bất chợt lóe lên vẻ kinh ngạc tán thưởng.