Cho dù xét về ngoại hình, tính cách hay khí chất thì cô gái này cũng có khác biệt rất lớn so với hai đời Chu Tước trong trí nhớ của cô. Chắc chắn là cô quá mong mỏi những người đó trở về bên cạnh mình nên mới liên tiếp coi hai người xa lạ thành hai người đã rời xa mình như thế.
Chu Tước nhìn thấy sự chấn động, chờ mong rồi dần biến thành thất vọng trong mắt cô gái thì không nhịn được lên tiếng: "Cô quen biết tôi sao?"
Hề Nguyệt lắc đầu rồi im lặng không nói gì.
Chu Tước nhìn vẻ cô đơn và đau khổ trong mắt Hề Nguyệt, không biết tại sao trong lòng lại trào dâng một niềm thương cảm, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: "Cho dù trước đây cô phải chịu đau khổ thế nào, chỉ cần đi theo chủ nhân của bọn tôi, cuộc sống sau này của cô chắc chắn sẽ rực rỡ gấm hoa, cho dù muốn dùng đan dược để kéo tu vi của cô lên Không Minh kỳ thì cũng sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay."