Nhưng rõ ràng là Nam Cung Dục đã chết rồi, rõ ràng là chàng còn đang đợi cô về cứu chàng sống lại, sao người đàn ông này có thể là Nam Cung Dục được chứ? Cho dù giọng nói của hắn có giống thế nào đi nữa, dáng người có tương tự thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không phải người mình yêu.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đang sát lại gần, Hề Nguyệt lập tức quay đầu sang một bên, cô lạnh giọng đuổi: "Cút ra!"
Cơ thể của Cơ Minh Dục khựng lại, hắn hơi ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt chán ghét của cô. Cõi lòng hắn đột nhiên chùng xuống, giống như bị người ta hất cho một gáo nước lạnh vậy. Hắn buồn bực, tức giận nhưng phần lớn là ghen tị.
Lần đầu tiên gặp hắn, hình như nàng đã gọi một cái tên. Cái tên đó là người nàng yêu sao? Cho nên nàng mới chán ghét mình như thế?