Hơn nữa, nàng ấy dám nói là muốn rời khỏi đây, điều tệ nhất là nàng ấy định đi mà không hề do dự! Nàng ấy cho rằng đã vào tới đây rồi mà còn có thể tùy ý mà bỏ đi hay sao?
Ánh mắt của Hề Nguyệt lộ rõ vẻ buồn bực và nặng nề.
Giọng nói của người đàn ông này thật sự quá giống với giọng của Nam Cung Dục, mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện là cô lại cảm thấy lòng mình rối bời, không thể duy trì mạch suy nghĩ tỉnh táo.
Cô trầm mặt xuống: "Nếu như ta cứ đi thì sao?"
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Cơ Minh Dục ngày càng đậm hơn. Hắn vừa vung tay, một loạt âm thanh rầm rầm liên tiếp vang lên. Cửa lớn và cửa sổ trong phòng Cơ Minh Dục vốn đang rộng mở bị đóng lại trong nháy mắt, còn được phủ một lớp trận pháp lấp lánh ánh sáng màu vàng kim lên bên trên.
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng: "Nàng có thể thử xem sao!"
Lần này Hề Nguyệt trợn tròn mắt.