Hơn thế nữa là trên chiếc giường mà cô đang nằm đây, màn được dệt từ tơ tằm cực phẩm, chiếc chăn mỏng đắp bên trên và đệm nằm bên dưới rõ ràng không có khắc hay vẽ Tụ Linh trận, thế nhưng khi nằm ngủ lại cảm thấy linh khí liên tục cuồn cuộn chảy vào cơ thể, hơn nữa còn là loại linh khí ấm áp thuần khiết, không có bất cứ tổn hại nào cho cơ thể.
Hề Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, quan sát xung quanh thêm một lần nữa, cô khẽ chau mày.
Quả nhiên không phải ảo giác, căn phòng này rõ ràng được bố trí xa hoa trang nhã, bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào đều hết sức tinh tế, căn phòng sạch không có một hạt bụi, tuy nhiên lại dấy lên trong cô một cảm giác lạnh lẽo, thậm chí cô độc.
Cô đang định đưa tay vén màn ra, ngồi lên trên giường thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, "Tỉnh rồi à?"