Bộ lạc Thương Đạt cũng bắt đầu xây cất nhà ở, khoan giếng đào đất vùng đất tươi đẹp như tiên cảnh này. Họ ở nơi xa lạ nhưng thoải mái này, khai hoang lập nghiệp, sinh sống dài lâu.
Ba ngày sau, Hề Nguyệt thấy các bệnh nhân cũng đã khỏe lên, nên cô gọi Tiểu Nặc sang góc kia nói chuyện, "Tiểu Nặc, con có nghe đến từ tu sĩ bao giờ chưa?"
Hề Nguyệt từng nghe Tiểu Hồng Điểu nói rằng ở đại lục Xiêm La, người ta gọi những võ giả Phân Thần kỳ trở lên là tu sĩ, Hề Nguyệt cảm thấy danh xưng tu sĩ chuẩn xác hơn hẳn võ giả.
Tiểu Nặc lắc đầu mù mờ.
Hề Chưa Biết và Tiểu Hồng Điểu ngồi cạnh Hề Nguyệt ngoái đầu nhìn cô một cái vẻ kỳ quái. Họ đã đánh hơi được cô định làm gì tiếp theo.
Hề Nguyệt xòe bàn tay mịn màng với các ngón tay thon dài ra, chớp mắt một ngọn lửa bùng lên giữa lòng bàn tay của cô, uốn éo biến thành các hình dạng khác nhau.
"Ồ!" Tiểu Nặc kinh ngạc tròn xoe hai mắt, há hốc miệng không khép lại được.